Kết quả tìm kiếm cho "húc chìm ghe cá"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 16
Tâm dùng chút sức lực cuối cùng run rẩy cầm bút cố gắng hoàn thiện bức tranh anh luôn mang theo bên mình. Khi nét vẽ cuối cùng được hoàn thành cũng là lúc cánh tay Tâm buông lơi, cây bút rơi trên mặt đất. Nụ cười của chàng trai trẻ như hòa tan vào bản nhạc của rừng xanh, tiếng chim hót, tiếng gió thổi qua kẽ lá lao xao. Xa xa tiếng cười nói mừng vui thắng trận cũng vang lên càng lúc càng náo nhiệt.
Mùa xuân gần 70 năm trước, bà nội được bà cố sinh ra trên đường vào Nam.
Khanh ngồi xuống ghế, trong lúc chờ đợi Ngân Hoa, cô chọn mở màn bằng Serenade của Schubert. Đó là một bài nhạc quen thuộc, quen đến mức cô như hòa vào nó ngay từng phím đàn...
Khi mấy người hàng xóm cùng thấy cây mận nhà Cò Bất chết héo, thấy đất quanh gốc cây có dấu vết đào lên lấp xuống, trong bụng nghi nghi nhưng cũng chẳng đoán ra manh mối gì.
Dịch COVID-19 lùi xa vào dĩ vãng, trở thành một loại ký ức đặc biệt, dần nguôi ngoai theo thời gian. Mọi nhịp sống trở lại như thời điểm trước dịch, “chưa hề có cuộc chia ly”. Thế nhưng, vẫn còn nhiều cán bộ, chiến sĩ (CBCS) tiếp tục đón cái Tết thứ 4 trên tổ, chốt biên giới. Hành trình ấy chưa biết kết thúc khi nào…
Khoảnh khắc nhận ra Tết chẳng phải nhờ tờ lịch trên tường mà là khi căn bếp thơm mùi bánh, mùi kiệu, mùi lá chuối, lá dong… xôn xao trong những tất bật lo toan của người lớn, reo ca trong niềm háo hức của bầy trẻ. Mùi của Tết là thứ hương bình dị mà luyến nhớ một đời.
Chỉ di chuyển cách Hà Nội hơn 300km, du khách có thể trải nghiệm hoạt động 'rơi tự do trong lòng đất' cực thú vị.
Thời gian qua, các mặt hàng ốc thịt, ốc chả rất hút hàng, do vậy bà con ở vùng biên giới (huyện An Phú, tỉnh An Giang) đã mạnh dạn thu gom ốc đồng, rồi thuê nhân công lể ốc thành phẩm. Nghề lể ốc có việc làm quanh năm, giúp bà con có nguồn thu nhập ổn định, thoát cảnh “ly hương” lên phố thị mưu sinh.
Nồi bánh chưng có lẽ là hình ảnh quen thuộc nhất của ngày Tết, nhà nào cũng gói, bất kể giàu nghèo. Tôi lẽo đẽo theo bố cả buổi, nào là rửa lá, vo gạo, đồ nhân…
Các diễn viên ấy tuổi đời vừa chớm 20, lớn nhất cũng chưa chạm 40. Họ một lòng nhiệt tình mang hình thức giải trí phổ biến ở TP. Hồ Chí Minh về An Giang. Đó là sân khấu kịch trong quán cà phê ở phường Mỹ Phước (TP. Long Xuyên).
Ngay hôm chúng tôi định lên đầu nguồn huyện An Phú (tỉnh An Giang), gió bấc hồ hởi đổ về. Lỡ hứa với người dân địa phương theo chân họ lúc 4 giờ sáng để xem đổ dớn, tôi đành chịu đựng cơn gió buốt da, mắt nhắm mắt mở khởi hành từ Long Xuyên. Đến nơi, mới 3 giờ 30 phút. Co ro trong ngày gió trở mình, người dân xung quanh ngạc nhiên: “Đúng là 3-4 giờ bà con thường đi đổ dớn ở khu vực biên giới. Nhưng cả năm nay, dịch bệnh ảnh hưởng, muốn đi cũng phải chờ trời sáng mới được nha!”.
Rõ ràng là như thế. Trời bắt đầu trở mình từ thu sang đông - lịch trên tường giải thích rằng đã lập đông. Nhưng miền Nam lúc này vẫn còn dìu dịu, lưng chừng giữa 2 sắc thái. Nắng, mà không hẳn hanh hao nóng. Mưa, lại không hẳn sắt se lạnh. Vậy nên, mới phải “Vờ như mùa đông đã về” (Nỗi nhớ mùa đông - Thảo Phương).